truyện nhật ký mang thai khi 17
Sáng, cha mẹ đưa tôi rời khỏi bệnh viện để về nhà. Tôi có dặn Thu Cúc khi nào xuất viện thì nhớ gọi điện báo. Như đã hứa, cha mẹ không quên đưa tôi ghé qua nhà Chan Chan. Truyện Teen; Nhật ký mang thai khi 17; Chương 1; Tìm chuyện. Tìm kiếm. Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Meine Frau Flirtet Mit Anderen Männern. Các bạn vẫn còn nhớ Min Min chứ? Trong truyện "Nhật ký mang thai khi 17", Min Min tôi "vô phước" lỡ mang thai với tên Chan Chan, cool boy có má lúm đồng tiền của trường Q. Lý do thì chắc chắn không thể quên rồi đó, chính xác hơn thì mọi tội lỗi đều do con bạn thân mê trai đến loá mắt Trần Thuý Nga của tôi đã mang nhầm chai rượu nho ra, khiến tôi với tên cà rỡn Chan Chan kia uống phải và sau đó... Vâng, từ A đến Z luôn rồi, hậu quả là tôi mang thai lúc chỉ mới 17 tuổi. Dã man thiên địa! Nhắc sơ sơ vậy thì hẳn ai nấy đều đã nhớ ra rồi phải không? Có lẽ do buồn chán quá nên tôi - Min Min quyết định quay trở lại đây. Tiếp tục những câu chuyện buồn vui vu vơ giữa tôi với tên mắc dịch ỷ-mình-là-cool-boy-nên-chảnh, Chan Chan. Tất nhiên vẫn sẽ không thể thiếu những người thân yêu quý khác cha, mẹ, thằng Hoàng hôi nách với thằng Vinh hay móc gỉ mũi trét tùm lum. Cha chồng, mẹ chồng, chị Hoà Trâm, anh Dũng Văn và chị Hồng Anh. Dĩ nhiên phải nhắc đến con bạn điên khùng Thuý Nga. Những câu chuyện sắp tới này sẽ hơi khác so với truyện gốc vì bây giờ chúng tôi bắt đầu bước qua ngưỡng cửa của tuổi trưởng thành rồi. Có lẽ vẫn còn những vui buồn vu vơ, hờn dỗi, đấu khẩu, chơi xấu... nhưng bên cạnh đó cũng có những mất mát, đánh đổi, lựa chọn khác nữa. Và tôi tin rằng, tất cả sẽ giúp chúng tôi trưởng thành hơn trong tương lai. Đặc biệt là giúp cho tình cảm giữa tôi với Chan Chan thêm gắn bó. Mở đầu cho "Mẩu chuyện của Min & Chan" là một câu chuyện lãng mạn nho nhỏ mà không kém phần sến súa của tôi với tên Chan Chan. Đó là bữa nọ, tôi lướt web thì tình cờ bắt gặp một chuyên mục test về tình yêu khá thú vị. Chuyên mục có cái tựa đề Thử xem bạn trai hiểu bạn được bao nhiêu? Đã thế còn cho thang điểm 10 sao để "quánh" giá thằng bạn trai của mình nữa chớ. Thế là mắt tôi đảo liên hồi rồi đó. Hiển nhiên cái kẻ mà tôi đang nghĩ đến là thằng Chan Chan chứ ai. Hứng khởi vì có trò mới để làm, tôi lấy giấy bút ra hí hoáy ghi chép vô đó tất cả những câu hỏi có trong chuyên mục. Xong xuôi, tôi phóng như bay xuống dưới nhà để tìm đối tượng. À kia, tên đáng ghét Chan Chan đang nằm phè phỡn trên ghế sô pha, vừa dán mắt vô cái ti vi vừa ăn bắp rang bơ. Dạo này cậu ta chăm luyện tiếng Anh lắm, toàn xem say sưa mấy chương trình dạy ngoại ngữ. Mà cái tên này cũng mắc dịch thật! Có đồ ăn ngon mà chả thèm rủ tôi một tiếng, giấu ăn hết một mình. Tự dưng tôi khẽ chậc lưỡi vì nghĩ, đến cả việc ăn uống mà tên đó còn hổng thèm nhớ tới tôi thì nghi cái vụ test này out lắm luôn. Tên ham ăn ham uống ấy hiểu tôi được bao nhiêu? Dù rất chán nản nhưng tôi vẫn phải lết đến chỗ Chan Chan, đã lỡ bỏ công viết mấy câu hỏi rồi chẳng lẽ giờ đem vứt thùng rác. Nhác thấy tôi xuất hiện thù lù ngay bên cạnh ghế, Chan Chan dựng người dậy, hỏi câu vô duyên thấy sợ - Đằng ấy xuống đây làm gì thế? Thích thì xuống, không cho à? Tôi nhủ thầm, ngồi phịch xuống ghế, nói - Tìm cậu có chút việc đây. - Việc gì vậy? - Chan Chan tỏ vẻ hớn hở, xích xích lại gần tôi. Trời đang bắt đầu nóng lên nha, xáp lại gần đi thằng ôn, đá cho phát bay luôn giờ à! Tôi hậm hực đưa tờ giấy chi chít chữ ra, hắng giọng Cùng đọc truyện Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17 của tác giả Võ Anh Thơ tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Tình cảm học đường, hài hước, nhật kí mang thaiĐây là cuốn nhật ký kể về những suy nghĩ và mọi việc xảy ra quanh cô bé Min Min chỉ mới 17 tuổi lại bất ngờ mang thai với cậu bạn trai cool boy cùng trường. Và cũng bắt đầu chuỗi những sự việc hài hước xảy ra khi cô về làm dâu.... Ông bà vẫn thường nói câu"Hãy là hoa nhưng chớ nên là trái, hoa nồng hương còn trái lắm khi chua."Tình yêu lầm lỡ ở tuổi thơ ngây đôi khi giết chết hạnh phúc tương lai một trong mình đứa con khi tuổi còn nhỏ là điều khó khăn và không dễ đủ dũ cảm vượt qua mọi thứ...?Nước mắt - ân hận muộn màng cho những trái tim vì một phút nông trẻ vấp ngã với chính bi kịch của bản nhưng, đôi khi cuộc sống lại cần những vấp ngã để có thể TRƯỞNG THÀNH. "Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa. Bạn vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy..." Tác giả của tiểu thuyết đang được dựng thành phim "Ngốc ơi tuổi 17!" cho biết những câu chuyện nổi cộm trên mạng xã hội đã gợi tứ cho cô viết tác phẩm. Mới đây, bộ phim điện ảnh Ngốc ơi tuổi 17 đã được bấm máy. Phim được chuyển thể từ tiểu thuyết Mang thai tuổi 17 của Võ Anh Thơ. Nhân dịp này, tác giả trẻ chia sẻ về tác phẩm, con đường sáng tác, và quan điểm về viết lách. Tiểu thuyết Mang thai tuổi 17 có tựa gốc là Nhật ký mang thai khi 17 mà tôi ấp ủ từ năm 2012, đến tháng 4/2013 mới bắt tay viết. Nguồn cảm hứng đến từ những bài viết trên các báo mạng, xoay quanh vấn đề mang thai sớm, khi đọc tâm sự của các em nhỏ, tôi rất xúc động nên quyết định viết về đề tài khá “nhạy cảm” này. Tôi viết truyện này cũng vì cô bạn tiểu học của mình từng mang thai năm 17 tuổi. Tác phẩm được hoàn thành trong khoảng bốn tháng. Do mỗi ngày đều viết nên thời gian hoàn thành không quá lâu. Trong quá trình viết, tôi phải liên tục tìm hiểu nhiều thứ về que thử thai, khám thai ở các bệnh viện như thế nào, kiến thức chăm sóc em bé, sự thay đổi của phụ nữ khi mang thai ra sao, các lớp học tiền sản dạy những gì, đặc biệt là đọc nhiều những bài tâm sự của những em nhỏ mang thai sớm..v..v.. *** Tôi tên Min Min. Đó chỉ là biệt danh, nghe dễ thương đó chứ. Tên thật của tôi không xấu nhưng tôi thích mọi người gọi mình là Min Min hơn. Tôi học lớp 11 tức năm nay 17 tuổi. Quả thật tôi không thích cái câu ông bà hay bảo tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu. Thay vì làm việc vô nghĩa đó tôi thà đi thi hoa hậu thế giới còn sướng hơn. Số đo 3 vòng của tôi không được hoàn hảo, phải chăng vì thế mà tôi chưa có bạn trai. Đời chán quá! Chiều nay tan học vừa bước chân vô nhà tôi đã nghe âm thanh ồn ào, hệt như chạy giặc. Nhà tôi chỉ có 5 người mà nhốn nháo như chuồng gà. Suốt ngày cứ nghe oang oang giọng cha mẹ rồi đến hai thằng em sinh đôi trời đánh. "Ông tháng này chưa đưa tiền tôi" "Gì? Tôi mới đưa hôm trước, bà xem lại đi" "Xem rồi, không có" "Thì bà cứ vào xem lại lầnnuwax cho chắc ăn" "Ơ hay, ông điếc à? Đã bảo không là không, có xem mấy lần cũng thế thôi" Cha mẹ luôn mang tiền bạc ra làm chủ đề tranh cãi, một ngày gần chục bận chứ chả ít. "Con nhỏ này đẹp quá anh ha" "Ai? Con đó hã? Xấu òm, đẹp nỗi gì" "Em thấy vậy là xinh rồi, bữa nào cưa nhỏ thử" "Mày sinh ra uổng quá, có mắt mà như đui" "Chỉ có kẻ hay xem ảnh nude như anh mới bị mù" "Mày coi nhiều hơn tao còn nói gì chứ" Còn đây là cuộc trao đổi mất nết giữa hai thằng em sinh đôi 14 tuổi của tôi. Thằng bên phải tên Huy Hoàng nhưng tôi thấy đời nó giống điêu tàn hơn, còn thằng bên trái tên Quang Vinh, tiếc là nó không phải ca sĩ. Huy Hoàng và Quang Vinh suốt ngày bàn tán về việc cua gái. Nghe mấy câu thô thiển của chúng mà tôi muốn đi đầu xuống đất. Sao tôi không có em gái nhỉ? Không phải vì tôi thích em gái mà chí ít, nó sẽ không thù dai như hai thằng tiên sư trời đánh kia. Cuộc sống của tôi nhàm chán, vô vị dễ sợ! Sáng đi học, nhồi nhét mớ kiến thức to còn hơn núi vào đầu. Quanh đi quẩn lại toàn thấy mấy gương mặt quen thuộc muốn bị mốc cả lên, từ thầy cô qua bạn bè. Chiều về nhà thì nghe cha mẹ và hai thằng em hợp thành cái chợ bà Chiểu. Ông bà hay nói Hai người đàn bà cộng con vịt ra cái chợ. Nhà tôi có một người đàn bà với ba đàn ông mà ra tới... 4 cái chợ! Giả sử có thêm con vịt nữa thì tôi thề trên bộ tóc giả của mẹ mà tôi lỡ dùng làm giẻ lau là tôi sẽ lên nóc nhà sống. Đời tôi cứ trôi qua 1 cách nhạt nhẽo đơn điệu. Ngày nào cũng như ngày đó. Tôi ước giá như nó xuất hiện sự thay đổi lớn, cái gì đó thật chấn động ấy. Bước ngoặc đổi thay. Chiều qua con bạn thân Thuý Nga bói cho tôi quẻ bài Tarot. Phải công nhận, con này có số làm... bà bói. Nhìn dáng ngồi chân trên chân dưới, mặt mày thỉnh thoảng nhăn như khỉ là tôi biết trước tương lai của nó khỏi cần bói chi mệt. Thuý Nga bói khá ứng nghiệm, có điều ứng toàn những thứ xui xẻo rùng rợn. "Bà sắp gặp chuyện lớn. Rất lớn! Đến nỗi sẽ làm cuộc sống của bà thay đổi hoàn toàn" "Chuyện gì?" "Cũng không rõ nhưng hình như liên quan đến trai" "Ồ! Hay mình sắp gặp 1 công tử nhà giàu, đẹp trai, lạnh lùng?" "Chắc vợi" Vậy là có thứ để tôi hi vọng rồi. Tôi chắp tay vái trời vái đất cho điều ấy xảy ra để kết thúc vòng quay nhàm chán mình đang có. Nếu được thế thì tôi hứa danh dự không lén lấy quần bông của thằng Vinh ra cắt mỗi khi nó chơi trò trả đũa tôi. Mời các bạn đón đọc Nữ Hoàng Tạo Mẫu Tóc của tác giả Võ Anh Thơ. Tuổi 17 - cái tuổi mà chúng ta vẫn ngồi trên ghế nhà trường, vẫn mơ mộng viển vông và vẫn tồn tại những giây phút khờ dại. Tuổi 17 - cái tuổi thanh xuân đơn thuần đẹp đẽ nhất, cũng là cái tuổi mà tâm lý của con người dại khờ nhất, vô tư, hồn nhiên không phải lo lắng về tương lai. Thế nhưng, chỉ cần một chút, một chút ít nông nổi thôi, tương lai sẽ phải hối hận vì đã bỏ qua rất nhiều người cần có thời gian để trưởng thành. Bất kì ai cũng vậy. Dù cho ta có cảm thấy mệt mỏi như thế nào, thời gian vẫn cứ mỗi ngày, mỗi ngày chầm chậm trôi qua. Và khi ta quay đầu nhìn lại, quá khứ đã ở khoảng cách rất xa. Sẽ có những điều nuối tiếc, sẽ ôm theo một chút ân hận, cũng chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất của một đời. Đâu phải ai cũng có được may mắn? Con người không nên chỉ phụ thuộc vào sự may mắn, bởi nó chỉ chiếm một phần trăm rất nhỏ mà thôi. Cũng chính vì sự dại khờ đó mà cô bé Min Min đã trở thành người mẹ vào cái tuổi 17. Thế nhưng, sau những biến cố, những vấp ngã, cuối cùng cô cũng hiểu được, như thế nào là trưởng thành, như thế nào trước cuộc sống đang đợi chờ ta ở phía trước. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Suốt tuần liền sau đó ngày nào tôi cũng lẩm nhẩm hai từ này trong miệng vào mọi lúc mọi nơi ăn cơm, học bài, đi vệ sinh, lướt mạng, trong giờ học... Chính vì vậy mà cha mẹ, hai thằng em cùng thầy cô bạn bè đều khó hiểu trước hành động kỳ quái đó của tôi. Nhưng bản thân không quan tâm điều ấy, giờ tôi chỉ biết mình đang ngập chìm trong niềm hân hoan vui sướng hệt như người ta ngập trong bể bơi đầy thử thai. Sách bầu bì. Mọi thứ liên quan đến việc mang thai tôi vứt hết chẳng chừa thứ nào bởi giờ tôi chả còn cần chúng nữa. Mà cho dù nếu có thì hẳn cũng phải lâu lắm tôi mới mó tới và khi ấy chắc là lúc tôi đã kết hôn. Ái chà! Còn lâu! Chí ít cũng phải bảy tám năm nữa cơ. Còn ngay bây giờ thì dẹp hết! Ném sạch mấy thứ khủng bố này!Tôi cười nói suốt. Lượn lờ FB chém gió điên cuồng. Onl yahoo chat suốt đêm. Chỉ vì cái vụ bầu bì mà tôi đã bỏ qua nhiều thứ thú vị suốt hai tuần qua. Như con này bị bồ đá, con kia bị quay lén hay thằng nọ xài kem dưỡng của mẹ rồi bị nổi dị ứng từa lưa. Khối thứ cười đau cả ruột. Chỉ mười bốn ngày không cười mà tôi tưởng như hàng thế kỷ mình bị tách biệt khỏi thế giới loài người. Không ánh nắng mặt trời, không gió thổi mây bay và dĩ nhiên chả có trai đẹp. Cuối cùng “Robinson” Min Min đã được trở về đất liền! Yahoo!Tôi vui đến mức còn làm cả những việc mà trước giờ dù có kề dao ngay cổ tôi cũng không bao giờ làm. Đó là mua mười mấy chiếc quần bông đẹp rạng ngời cho thằng Vinh, ủng hộ nó mặc đi chơi với bạn gái cho nở mày nở mặt. Mua sáu cây nhíp và sáu dao cạo cho thằng Hoàng, đã vậy còn khuyến khích nó hãy cứ mạnh dạn nhổ lông nách hay cạo lông chân nếu thấy thích. Vì cuộc đời ngắn lắm, không biết tận hưởng là nuối tiếc cả đời! Tôi dùng tất cả lòng chân thành khuyên nhủ hai thằng em trai láo lếu của mình. Tôi tin chúng có thể hiểu một cách sâu sắc! Chưa ngừng ở đó, tôi mua cả chai khử mùi Rexona men cho thằng Hoàng rồi đứng giữa đường nói hùng hồn “Hôi nách không có gì xấu!”Tôi còn loanh quanh trong bếp phụ mẹ nấu nướng chuẩn bị bữa ăn cho gia đình. Khỏi nói, mẹ nhìn tôi với vẻ vừa ngỡ ngàng vừa rơm rớm nước mắt bởi đứa con gái từng suýt làm cháy nhà giờ đây đã quan tâm đến bếp núc. Cha tôi vừa xem báo vừa nhìn tôi gật đầu mỉm cười ra vẻ hài lòng. Nói chung. hầu như ai cũng vui mừng trước sự thay đổi của tôi. Tất nhiên, tôi sung sướng vì đời mình đã trở về với quỹ đạo cũ. Thế nhưng... tôi không ngờ đó là những ngày hạnh phúc “cuối cùng” mà bản thân được hưởng.